Các nạn nhân được sơ tán khỏi nhà hát Bataclan, Paris tối 13/11. Ảnh: Reuters
Matthew, một người Mỹ 36 tuổi, đã cùng gia đình chuyển tới Paris hồi tháng 7. Tối 13/11, anh đang nghe nhạc tại nhà hát Bataclan thì những tay súng xộc vào và bắt đầu bắn vào đám đông.
Matthew cho hay anh ngay lập tức nhận ra đó là tiếng súng và chạy ra cửa thoát hiểm.
"Có lẽ đó là văn hoá Mỹ ở trong tôi", Telegraph dẫn lời anh nói.
Trong lúc bỏ chạy, anh bị trúng đạn vào chân nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Anh cố gắng bò ra lối thoát khi những tên sát nhân ngừng bắn để nạp đạn.
"Tôi chỉ cách chúng khoảng 3, 4 mét và có 2-3 người nằm đè lên tôi", Matthew kể. "Tôi lết từng tí một rồi biết rằng mình đã tới được cửa thoát hiểm. Tôi cạy cửa bằng một ngón tay rồi dùng cả bàn tay để mở cửa trốn thoát".
Khi ra ngoài, Matthew ngã xuống vỉa hè vì kiệt sức. Daniel Psenny, nhà báo của tờ Le Monde, và một người đàn ông mặc đồ đen đã phát hiện ra anh và chạy tới giúp đỡ.
"Tôi đã phải giả chết. Lúc có ai đó nắm tay tôi và lôi tôi ra khỏi chỗ đó, tôi thậm chí còn không thể ngẩng đầu lên để nhìn. Tôi chỉ thầm nghĩ rằng 'tôi yêu bạn, thiên thần của tôi' ", Matthew nói.
Psenny sống ở căn hộ gần nhà hát Bataclan. Khi nghe tiếng súng nổ, ông chạy ra ngoài và chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó. Sau khi kéo Matthew vào trong nhà, Psenny cũng bị trúng một phát đạn ở tay trong lúc cố gắng đóng cửa trước để ngăn tên khủng bố đột nhập.
Nhà báo Daniel Psenny tại bệnh viện. Ảnh: Le Monde
Một người hàng xóm đã giúp đỡ Psenny và Matthew băng bó vết thương. Anh sốc đến mức phải mất hai giờ đồng hồ mới nhớ ra được số điện thoại của vợ để thông báo cho cô rằng anh vẫn sống sót. 3 tiếng sau, cảnh sát đưa Matthew và Psenny lên xe cứu thương tới bệnh viện.
Vợ của Matthew lẽ ra cũng đi xem ca nhạc cùng chồng nhưng sau đó cô phải ở nhà vì không tìm được người giúp trông con.
Đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông người Mỹ này thoát chết trong gang tấc. Trước đó, ngày 11/9/2001, Matthew đang ở dưới chân toà nhà Trung tâm Thương mại Thế giới ở New York thì chiếc máy bay của hãng hàng không United Airlines đâm sầm vào toà Tháp đôi.
"Tôi đã chạy thục mạng suốt một nửa khu Manhattan, nhưng những gì xảy ra ở Bataclan còn kinh khủng hơn gấp 1.000 lần. Nhưng tôi sẽ trở lại Bataclan một ngày nào đó, hãy chờ xem", anh nói.
Mathew và Psenny hẹn nhau sẽ cùng uống một ly "hoặc có thể là cả chai" để ăn mừng sự sống sót của họ khi nào hai người hồi phục hoàn toàn.
0 Nhận xét